Tôi bảo chồng cứ nhận lấy nhưng anh kiên quyết không chịu.

Chồng tôi lớn lên nhờ sự chăm sóc của chị gái. Năm anh 4 tuổi, mẹ chồng qua đời vì bệnh nặng. Chị chồng lớn hơn 10 tuổi trở thành người chăm lo cho anh nhiều nhất. Vì lo cho chồng tôi mà chị không lấy chồng, dở dang cả đời.

Chồng luôn dặn dò tôi phải biết ơn chị chồng, đối đãi với chị thật chu đáo. Tôi hiểu điều đó. Từ ngày về làm dâu, tôi luôn nghe lời chị. Chị ấy cũng tốt tính, hiền hậu. Ngoài thời gian buôn bán, chị ấy đi chùa, làm từ thiện, chăm sóc bố.

Bố chồng năm nay hơn 70 tuổi, gia trưởng, thường đau bệnh. Tính ông khó chịu. Tuy con gái chăm nhưng có gì không hài lòng là sẽ la hét, chửi mắng. Chị chồng rất nhẫn nhịn, bị bố chửi cũng chỉ cười chứ không bực bội. Có khi ông còn hất đổ bát thuốc, chén cơm mà chị vẫn kiên nhẫn dọn dẹp. Nếu không có chị chồng, sợ rằng người khổ là tôi. Tôi càng kính nể chị hơn.

Mấy tháng trước, bố chồng tôi bán mảnh đất ở ngoại ô với giá hơn 1 tỷ. Tuần trước, ông đột nhiên lập di chúc, bảo sẽ phân chia tài sản cho 2 con. Lỡ như ông có ra đi đột ngột thì các con không phải tranh giành đất đai. Tôi biết, bố chồng đang lo xa chứ chồng tôi chưa bao giờ có ý định tranh giành tài sản với chị gái.

Bố chồng vừa đọc di chúc phân chia tài sản, chồng tôi đã bật khóc rồi từ chối nhận phần đất 500m2 cùng 1 tỷ tiền mặt - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Nhưng khi bố chồng đọc xong di chúc, đến tôi cũng ngỡ ngàng. Ông để lại hết đất đai, nhà cửa và 1 tỷ tiền mặt cho chồng tôi. Còn chị chồng chỉ được nhận 20 triệu cùng lời đề nghị: “Con chuyển ra ngoài sống, hoặc đi lấy chồng. Bố không muốn sau này con giành nhà với em trai”.

Tôi nghe mà sốc ngang. Chị chồng cũng tái mặt, chị ấy mím môi, nước mắt lăn dài trên má. Chồng tôi vốn sống tình cảm, thương chị như mẹ nên nghe thế thì bật khóc. Anh nói mình sẽ không nhận phần tài sản nào hết, sẽ để lại hết cho chị gái. Chị đã thiệt thòi, vất vả vì anh quá nhiều rồi. Anh không muốn vì mình mà chị bị đối xử bất công.

Bố chồng cho rằng chồng tôi là đàn ông, là cháu đích tôn mà lại không muốn nhận nhà đất, nghĩa là đùn đẩy trách nhiệm thờ cúng cho chị gái. Ông giận dữ, đập bàn đập ghế, chửi bới rầm rầm lên.

Hiện tại, chị chồng vì giận bố nên đã ra ngoài ở trọ. Chồng tôi thương chị nên đối xử với bố lạnh nhạt. Tôi đứng giữa cũng rối não theo. Bố chồng gia trưởng, khó tính. Tôi nấu ăn bữa nào cũng bị ông chê bai. Tôi lau nhà, dọn dẹp cũng bị ông nhắc nhở vì làm không đúng ý. Tôi ức chế quá. Phải làm sao để chị chồng và bố giảng hòa với nhau? Có nên chia lại tài sản không?