Ngày giỗ đầu của bố, cả gia đình tụ họp tại ngôi nhà cũ ở ngoại ô. Không khí trầm lắng, mùi hương khói nghi ngút từ bàn thờ hòa quyện với tiếng xì xào của mấy anh em. Bố mất đột ngột cách đây một năm, để lại một mảnh đất nhỏ, căn nhà cấp bốn, vài món đồ cổ và một tủ sách cũ kỹ đầy ắp những cuốn sách mà ông sưu tầm cả đời. Hôm nay, ngoài việc làm giỗ, cả nhà còn ngồi lại để bàn chuyện phân chia tài sản.

Mẹ, giờ đã ngoài 60, ngồi ở ghế giữa, giọng chậm rãi: “Các con tự bàn với nhau đi, mẹ không ý kiến. Tài sản của bố để lại không nhiều, nhưng mẹ muốn mọi chuyện rõ ràng.” Anh cả Hùng, người vừa bước sang tuổi 45, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng trước: “Em út còn khó khăn, cứ lấy mảnh đất mà làm ăn. Chị Hai với em Ba chia nhau căn nhà và đồ đạc trong nhà. Còn tôi, tôi chỉ xin cái tủ sách của bố thôi.”

Cả nhà ngỡ ngàng. Chị Hai, người tính toán nhanh nhạy, cau mày: “Anh cả nói vậy là sao? Mảnh đất với căn nhà mới là đáng giá, cái tủ sách cũ kỹ kia thì được bao nhiêu đâu mà anh nhận?” Em út gật gù theo: “Đúng đấy anh, anh cả mà thiệt thì tụi em cũng áy náy.” Nhưng Hùng chỉ cười nhẹ, lắc đầu: “Tôi thích sách, bố để lại bao nhiêu kỷ niệm trong đó. Với tôi, vậy là đủ.”

Cuộc bàn bạc kéo dài thêm một lúc, cuối cùng mọi người cũng đồng ý. Mẹ nhìn Hùng, ánh mắt thoáng chút khó hiểu nhưng không nói gì. Sau giỗ, khi mọi người đã về, Hùng ở lại dọn dẹp. Anh mở tủ sách, vuốt nhẹ từng cuốn – những bản sách quý hiếm, sách cổ mà bố sưu tầm từ thời còn trẻ. Trong góc tủ, anh tìm thấy một cuốn sổ tay cũ, bên trong ghi chép tỉ mỉ về bộ sưu tập sách, kèm theo dòng chữ: “Tủ sách này đáng giá hơn tất cả những gì bố có.”

Hùng mỉm cười. Hôm sau, anh liên lạc với một nhà sưu tầm sách ở Hà Nội. Người đó đến xem, trầm trồ trước những cuốn sách hiếm có khó tìm, rồi đưa ra mức giá khiến Hùng giật mình: gần chục tỷ đồng. Anh lặng lẽ cất cuốn sổ tay đi, không nói với ai. Với anh, giá trị thật sự không nằm ở tiền bạc, mà ở tình yêu sách mà bố đã truyền lại – thứ mà anh biết, cả đời này anh sẽ giữ gìn.