Tôi và Nam kết hôn được hơn hai năm, sống chung cùng bố mẹ chồng trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Bố chồng tôi, ông Tâm, là người ít nói, tính tình hiền lành, quanh năm chỉ loay hoay với mấy luống rau sau vườn. Chồng tôi là con út, trên anh còn hai anh trai, cả hai đều đã lập gia đình và sống riêng. Gia đình vốn yên ấm, chẳng mấy khi có sóng gió, cho đến hôm ấy.

Hôm đó, tôi giặt đồ cho cả nhà như thường lệ. Khi kiểm tra túi áo khoác cũ của bố chồng trước khi bỏ vào máy, tôi sờ thấy một tờ giấy gấp tư kêu sột soạt. Tò mò, tôi mở ra xem, nghĩ rằng có thể là hóa đơn hay giấy tờ gì đó ông quên vứt đi. Nhưng không, đó là một lá thư tay, nét chữ run run, viết bằng mực đỏ: *”Tâm, mày không trả tiền, tao sẽ cho cả nhà mày biết chuyện cũ. Đừng tưởng tao quên vụ năm 87.”* Dưới cùng là một con số: 500 triệu, kèm theo hạn chót – đúng ba ngày nữa.

Tim tôi đập thình thịch. Chuyện cũ nào? Năm 87 là sao? Bố chồng tôi gần 70 tuổi, vậy lúc đó ông mới ngoài 30. Tôi cầm tờ giấy, tay run run, không biết phải làm gì. Cuối cùng, tôi quyết định gọi Nam về ngay và nhắn tin cho hai anh chồng – anh Hùng và anh Dũng – bảo họ đến nhà gấp. Tôi nói là có chuyện quan trọng liên quan đến bố, không tiết lộ thêm.

Tối đó, cả nhà ngồi quanh bàn ăn, không khí nặng nề. Tôi đặt tờ giấy lên bàn, kể lại sự việc. Nam cau mày, hai anh chồng thì nhìn nhau, rồi anh Hùng đập bàn: “Ai dám tống tiền bố? Bố phải nói rõ chuyện này!” Anh Dũng cũng gật đầu, giọng gay gắt: “Đúng vậy, bố giấu gì mà để người ta nắm thóp thế này? 500 triệu không phải số nhỏ!” Bố chồng tôi ngồi im, mặt tái nhợt, đôi tay gầy guộc nắm chặt vào nhau. Ông thở dài, rồi chậm rãi lên tiếng: “Các con đừng nóng. Chuyện này… để bố kể.”

Ông bắt đầu kể, giọng trầm trầm. Năm 1987, ông từng làm tài xế chở hàng thuê. Một lần, trong cơn mưa lớn, xe ông đâm phải một người đi đường. Người đó bị thương nặng, nhưng vì đường vắng, không ai chứng kiến. Ông hoảng loạn, đưa người đó vào viện, rồi… bỏ trốn. Sau này, ông nghe tin người đó qua đời. Ông sống với nỗi ân hận suốt mấy chục năm, không dám kể với ai, ngay cả mẹ chồng tôi. Ông nghĩ chuyện đã chìm vào quên lãng, cho đến khi lá thư này xuất hiện.

Cả nhà sững sờ. Nam nhìn bố, mắt đỏ hoe: “Sao bố không nói sớm? Giờ người ta biết thì sao nổi?” Anh Hùng thì gầm lên: “Kẻ nào viết thư này? Phải tìm ra, không thể để bố bị đe dọa!” Tôi cũng hoang mang, không ngờ bố chồng lại giấu một bí mật lớn đến vậy. Nhưng rồi anh Dũng, người trầm tính nhất, lên tiếng: “Khoan đã. Để tôi xem kỹ tờ giấy này.” Anh cầm lên, soi dưới ánh đèn, rồi bất ngờ cười khẩy: “Mực đỏ này… là mực máy in, không phải viết tay. Mà nét chữ, sao quen quen…”

Anh rút điện thoại, mở một file ảnh cũ – hóa ra là chữ viết của chính anh Hùng từ hồi anh còn làm thư ký cho một công ty nhỏ. Cả nhà quay sang anh Hùng, ngỡ ngàng. Anh Hùng lắp bắp: “Tôi… tôi chỉ đùa thôi! Tôi tìm thấy cuốn sổ cũ của bố, biết chuyện năm 87, định dọa bố một chút cho vui, ai ngờ mọi người lại nghiêm trọng hóa thế này!” Anh khai thêm rằng số tiền 500 triệu chỉ là anh bịa ra, còn tờ giấy là anh in từ máy ở nhà rồi nhét vào túi áo bố lúc ghé thăm tuần trước.

Bố chồng tôi thở phào, nhưng mắt ông vẫn buồn: “Đùa kiểu gì kỳ vậy, Hùng? Bố suýt đứng tim.” Nam thì tức đến tím mặt, quát anh trai: “Anh quá đáng thật!” Còn tôi, vừa nhẹ nhõm vừa bực mình, chỉ biết lắc đầu. Cuộc họp gia đình kết thúc trong tiếng cãi vã lẫn tiếng cười gượng gạo. Hài hước sao nổi khi cả nhà suýt tan hoang vì một trò đùa ngu ngốc của anh cả!