Huyền – con gái lớn trong gia đình – năm nay vừa tròn 25 tuổi. Từ nhỏ, cô đã quen với cảnh túng thiếu, bố mẹ làm ruộng, quanh năm chỉ đủ ăn. Huyền quyết tâm thoát nghèo, học xong cấp ba thì lên thành phố làm công nhân may. Cô chăm chỉ, tăng ca ngày đêm, chỉ mong gửi tiền về cho gia đình và tích cóp một khoản để tự lo cho bản thân. Nhưng lạ thay, dù làm ra bao nhiêu, Huyền chẳng bao giờ giữ được đồng nào trong tay.

Mỗi tháng, vừa nhận lương, mẹ cô gọi điện: “Huyền ơi, bố mày bệnh, gửi ít tiền về mua thuốc!” Rồi hôm sau, em trai nhắn tin: “Chị ơi, em cần tiền đóng học phí, gửi gấp cho em!” Tuần sau nữa, cô út lại réo: “Chị ơi, em muốn mua cái áo mới, gửi em ít tiền đi!” Huyền nghiến răng gửi hết, dù trong túi chỉ còn vài đồng lẻ. Có hôm, cô đói đến mức lục khắp phòng trọ, đến gói mì tôm cũng chẳng có mà ăn, phải nhịn đói đi ngủ, nước mắt lăn dài trên gối.

Hôm ấy, Huyền vừa nhận lương tháng – 8 triệu đồng sau bao ngày tăng ca mệt nhoài. Cô định bụng giữ lại một nửa để mua ít đồ dùng cá nhân, nhưng chưa kịp cất, mẹ đã gọi: “Huyền, nhà hết gạo, gửi tiền về gấp kẻo bố mẹ đói!” Huyền thở dài, chuyển hết 8 triệu qua tài khoản mẹ, lòng đau như cắt. Cô tự nhủ: “Thôi, tháng này nhịn nữa, tháng sau sẽ giữ lại cho mình.”

Nhưng rồi, một chuyện bất ngờ xảy ra. Tối hôm đó, Huyền đi làm về muộn, bụng đói cồn cào. Đang ngồi thẫn thờ trong phòng trọ, cô nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Giọng đàn ông trầm trầm vang lên: “Chị Huyền phải không? Tôi là bạn bố chị. Tôi vừa ghé thăm nhà chị, thấy lạ quá, hỏi ra mới biết cả nhà chị đang giấu chị một chuyện lớn.” Huyền nhíu mày: “Chuyện gì hả anh?”

Người đàn ông thở dài: “Nhà chị không nghèo như chị nghĩ đâu. Bố mẹ chị có hơn 2 mẫu ruộng cho thuê, mỗi năm thu cả trăm triệu. Em trai chị không đi học, mà suốt ngày cắm mặt vào sòng bạc online. Cô em gái thì vừa mua điện thoại xịn, toàn đi bar với bạn. Tiền chị gửi về, họ chẳng dùng để mua thuốc hay gạo đâu, toàn đổ vào cờ bạc và ăn chơi hết!”

Huyền chết lặng, tay run run làm rơi điện thoại. Cô không tin nổi những gì vừa nghe. Hóa ra, bao năm qua, gia đình cô đã dựng lên vở kịch nghèo khó để bòn rút tiền cô kiếm được? Cô bật khóc, vừa tức vừa đau, nhưng trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa quyết tâm.

Sáng hôm sau, Huyền không đi làm. Cô lặng lẽ đến ngân hàng, rút hết số tiền ít ỏi còn lại trong tài khoản tiết kiệm – khoản cô giấu kín suốt hai năm qua, chỉ vỏn vẹn 5 triệu đồng. Cô mua vé xe, nhưng không về quê. Thay vào đó, cô đến một thành phố khác, thuê một căn phòng trọ nhỏ, và nhắn tin cuối cùng cho mẹ: “Con biết hết rồi. Từ giờ, đừng gọi con nữa. Con sẽ sống cho con.”

Nhưng drama thực sự bắt đầu từ đây. Chiều hôm đó, điện thoại Huyền rung lên dữ dội. Là em trai cô, giọng hoảng loạn: “Chị ơi, về ngay đi! Bố mẹ bị công an bắt rồi! Họ cho vay nặng lãi, nợ mấy tỷ, nhà mình bị tịch thu hết! Mà… mà có người đến đòi nợ, họ nói nếu không trả tiền, họ sẽ tìm chị để tính sổ!” Huyền chưa kịp phản ứng, tiếng đập cửa rầm rầm vang lên ngoài phòng trọ. Cô hé cửa nhìn, thấy ba gã mặt mày bặm trợn, tay cầm gậy, hét lớn: “Mở cửa ra! Mày là con gái lão Hùng đúng không? Đưa tiền đây, không thì đừng trách!”

Huyền hoảng loạn, khóa chặt cửa, tim đập thình thịch. Cô chợt nhớ gói mì tôm cuối cùng trong tủ – thứ cô vừa mua bằng đồng tiền tự do đầu tiên. Nhưng chưa kịp nấu, cửa phòng bị đạp tung, ba gã xông vào. Đúng lúc đó, tiếng còi cảnh sát rú lên ngoài ngõ. Hóa ra, công an đã lần theo dấu vết bọn đòi nợ, vô tình cứu Huyền trong gang tấc. Nhưng khi cảnh sát khống chế được đám người, một gã quay sang Huyền, cười nham hiểm: “Đừng tưởng thoát dễ thế. Tao là em họ mày đấy. Tiền mày gửi về, tao cũng có phần. Chuyện này chưa xong đâu!”