Tôi gặp ông Tuấn trong một lần đi làm phục vụ tiệc cưới. Ông ấy 60 tuổi, tóc muối tiêu, dáng người cao gầy, ăn mặc lịch sự, lái xe hơi bóng loáng. Tôi lúc đó 25, nhà nghèo, làm đủ nghề để sống qua ngày. Ông Tuấn để ý tôi, hay ghé quán cà phê tôi làm thêm, tặng quà, nói chuyện nhẹ nhàng. Ông bảo: “Lấy tôi, tôi cho cô cuộc sống sung sướng, không phải cực nhọc nữa.” Tôi xiêu lòng, nghĩ lấy chồng già giàu có chắc đổi đời, thoát cảnh bươn chải.

Cưới xong, tôi dọn về căn nhà lớn của ông ở ngoại ô. Ban đầu cũng sung sướng thật: có người làm, quần áo đẹp, tiền tiêu không cần nghĩ. Nhưng chỉ vài tháng, tôi bắt đầu thấy ngột ngạt. Ông Tuấn không phải người dễ tính như tôi tưởng. Ông kiểm soát từng đồng tôi tiêu, hỏi han từng bước tôi đi, thậm chí cấm tôi về thăm nhà vì “sợ tôi mang tiền về cho gia đình”. Ông bảo: “Cô lấy tôi là để ở đây, đừng lằng nhằng!”

Đêm nào ông cũng đòi hỏi, dù tôi mệt mỏi hay không. Tuổi già sức yếu, ông uống đủ thứ thuốc, nhưng tôi thì chỉ thấy áp lực. Tôi muốn đi làm lại cho đỡ chán, ông gạt đi: “Tôi nuôi cô rồi, đi làm làm gì cho xấu mặt tôi?” Tiền thì ông nắm hết, tôi chẳng có quyền gì trong tay, sống như con chim trong lồng vàng. Bạn bè tôi bảo: “Sướng thế còn gì!” Nhưng họ đâu biết, tôi thèm được tự do hơn là cái “sướng” này.

Rồi một hôm, tôi phát hiện ông có con riêng với người vợ cũ, giờ ông định để lại hết tài sản cho họ. Hóa ra, tôi chỉ là “osins kiêm vợ hờ” để ông khoe mẽ với bạn bè. Tôi cay đắng nhận ra: lấy chồng già không phải đổi đời, mà là tự bán mình cho một giấc mơ hão. Cuối cùng, tôi bỏ đi, tay trắng như lúc đầu, nhưng nhẹ lòng. Thà nghèo mà tự do còn hơn giàu mà sống như cái bóng.