Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như ngày nào. Bà nhìn tôi, khẽ gật đầu: “Cảm ơn con, Mai. Con tốt với mẹ lắm.” Nhưng câu nói ấy, thay vì khiến tôi nhẹ lòng, lại làm trái tim tôi lạnh buốt. Tôi sợ. Sợ rằng số tiền này không chỉ là để chữa bệnh, mà còn là khởi đầu cho cái kết của cuộc hôn nhân tôi đã cố gắng gìn giữ.

Mọi chuyện bắt đầu từ ba năm trước, khi tôi cưới Minh – người đàn ông hiền lành nhưng sống dưới cái bóng quá lớn của mẹ anh. Mẹ chồng tôi, bà Hạnh, là một người phụ nữ mạnh mẽ, sắc sảo, và luôn muốn kiểm soát mọi thứ, từ chuyện nhà cửa đến cả cách tôi nấu ăn hay nuôi dạy con. Tôi cố gắng nhẫn nhịn, vì Minh, vì gia đình, và vì đứa con gái nhỏ của chúng tôi, bé Na.

Nhưng rồi, một ngày, bà Hạnh ngã bệnh. Bác sĩ nói bà cần phẫu thuật tim, chi phí lên đến hàng trăm triệu. Minh hoảng loạn, anh chạy vạy khắp nơi nhưng chỉ vay được vài chục triệu. Tôi quyết định rút toàn bộ số tiền tiết kiệm – 100 triệu – mà hai vợ chồng dành dụm để mua căn hộ nhỏ, thoát khỏi căn nhà chật chội của mẹ chồng. Tôi đưa tiền cho bà, không một chút do dự. Tôi nghĩ, đó là bổn phận của một người con dâu.

“Cảm ơn con,” bà nói, giọng nhẹ nhàng hiếm có. Nhưng ánh mắt bà, cái cách bà nhìn tôi, lại khiến tôi rùng mình. Có gì đó không đúng. Tôi không thể giải thích, nhưng linh cảm mách bảo rằng số tiền này sẽ kéo theo một bí mật kinh khủng.

Đêm đó, Minh về nhà muộn, mặt mày hốc hác. Tôi hỏi anh đi đâu, anh chỉ lắc đầu: “Anh mệt, Mai. Ngủ đi.” Nhưng tôi không ngủ được. Tôi lén kiểm tra điện thoại của anh – điều tôi chưa từng làm trong suốt ba năm hôn nhân. Và rồi, tôi chết lặng khi đọc tin nhắn từ một số lạ: “Cảm ơn anh đã đưa tiền. Em sẽ giữ lời hứa, không nói gì với cô ấy.”

Tim tôi như vỡ vụn. Ai là “em”? Tiền nào? Chẳng lẽ 100 triệu tôi đưa mẹ chồng không phải để chữa bệnh? Tôi run rẩy gọi cho bệnh viện, hỏi về tình trạng của mẹ chồng. Người trực tổng đài ngập ngừng: “Bà Hạnh đã thanh toán chi phí phẫu thuật từ tuần trước rồi. Người nhà không nói với cô sao?”

Tôi sụp đổ. Số tiền đó không dùng để cứu mẹ chồng. Vậy nó đã đi đâu?

Sáng hôm sau, tôi đối diện Minh. Anh tái mặt khi tôi đặt điện thoại trước mặt anh, tin nhắn vẫn sáng rõ. “Nói đi, Minh. Số tiền đó đâu? Và ‘em’ là ai?” Minh cúi đầu, im lặng hồi lâu, rồi mới thì thào: “Mai, anh xin lỗi. Nhưng anh không thể nói. Mẹ… mẹ bảo anh làm thế.”

Mẹ? Tôi lao đến phòng mẹ chồng, bất chấp Minh ngăn cản. Bà Hạnh ngồi đó, bình thản như chưa từng bệnh. “Con muốn biết sự thật?” bà nói, giọng lạnh lùng. “Được, mẹ sẽ nói. Nhưng con phải chuẩn bị tâm lý. Có những bí mật, một khi biết rồi, con sẽ không thể sống yên ổn nữa.”

Tôi gào lên: “Bà nói đi! Tôi có quyền được biết!” Bà nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao. “100 triệu đó, mẹ dùng để trả nợ cho Minh. Nhưng không phải nợ tiền. Là nợ tình. Con bé đó… nó mang thai đứa con của Minh.”

Thế giới quanh tôi như sụp đổ. Minh ngoại tình. Đứa bé. Và mẹ chồng, người tôi kính trọng, lại dùng chính số tiền của tôi để che đậy tội lỗi của con trai bà. Tôi quay lại nhìn Minh, anh quỳ xin tôi tha thứ, nhưng tôi chỉ thấy ghê tởm.

Tôi ôm bé Na rời khỏi căn nhà ấy, lòng tan nát. 100 triệu – không chỉ là tiền, mà là niềm tin, tình yêu, và cả tương lai của tôi. Mẹ chồng gọi với theo: “Mai, quay về đi, vì Na!” Nhưng tôi không ngoảnh lại. Tôi sợ, nếu ở lại, tôi sẽ đánh mất chính mình.

Câu chuyện này, tôi viết ra không phải để chỉ trích, mà để cảnh tỉnh. Hôn nhân, đôi khi không chỉ là chuyện của hai người. Có những bí mật, những con người, sẽ khiến bạn trả giá bằng cả trái tim. Và tôi, tôi chỉ mong một ngày nào đó, tôi sẽ tìm lại được chính mình, sau tất cả những đau đớn này.