Tôi đã nghi ngờ từ lâu. Những tin nhắn nửa đêm Linh vội vàng xóa, mùi nước hoa đàn ông thoảng qua trên áo cô ấy, và ánh mắt lảng tránh mỗi khi tôi hỏi “Hôm nay em làm gì?”. Nhưng hôm nay, tôi có bằng chứng: một tấm ảnh gửi từ số lạ, Linh ôm một gã đàn ông trong góc quán cà phê. Tôi không thể kiềm chế được nữa. Máu nóng dồn lên đầu, tôi lao ra khỏi nhà, lái xe thẳng đến nhà bố mẹ Linh. Tôi sẽ đối chất, sẽ làm cho ra nhẽ, dù có phải đốt cháy cái vỏ bọc hạnh phúc giả tạo này.

Đêm tối như mực, ánh đèn đường nhấp nháy yếu ớt. Tôi đạp ga, tay nắm vô-lăng đến run rẩy. Hình ảnh Linh và gã kia cứ tua đi tua lại trong đầu, như một nhát dao cứa vào tim tôi. Mười năm chung sống, tôi nhịn nhường bao lần, vậy mà cô ấy dám phản bội tôi? Xe dừng trước cổng nhà bố mẹ Linh, tôi bước xuống, hơi thở nặng nề. Tiếng chó sủa vang vọng từ đâu đó, gió lạnh thổi qua làm tôi rùng mình – nhưng cơn giận át đi tất cả.

Tôi đập cửa liên hồi. “Mở cửa ra! Tôi biết Linh ở trong đó!” Không ai trả lời. Điên tiết, tôi hét lớn hơn: “Đừng hòng trốn!” Vẫn im lặng. Tôi giơ chân định đạp cửa thì chợt nghe tiếng cốc vỡ – “xoảng” – sắc lạnh, cắt ngang không gian tĩnh lặng. Tiếng hét nhỏ của một người phụ nữ vang lên, rồi tiếng chân chạy loạn xạ. Tôi khựng lại, tim đập thình thịch. Có gì đó không đúng. Đây không phải cảnh ngoại tình tôi tưởng tượng. Tiếng rít của một gã đàn ông vang lên từ bên trong: “Đưa nó ra sau nhà, nhanh! Đừng để nó hét nữa!”

Tôi áp tai vào cửa, cố nghe thêm. Tiếng Linh – tôi chắc chắn là cô ấy – thều thào: “Đừng… làm ơn…” rồi im bặt, như bị bịt miệng. Não tôi quay cuồng. Linh không ngoại tình? Cô ấy đang gặp nguy hiểm? Tôi gạt nước mắt – không biết từ bao giờ chúng đã trào ra – và quay người chạy về xe. Phải gọi cảnh sát, phải làm gì đó. Nhưng vừa mở cửa xe, điện thoại tôi rung lên. Tin nhắn từ số lạ: “Đừng đến nữa. Cô ấy không ngoại tình. Chạy đi, trước khi bọn tao tìm thấy mày.”

Tôi ngẩng lên, nhìn qua kính chiếu hậu. Hai bóng đen bước ra từ cổng nhà, tay lăm lăm dao sáng loáng dưới ánh đèn đường. Tôi đạp ga, xe lao đi trong tiếng rít của lốp xe. Đầu óc tôi hỗn loạn. Nếu Linh không ngoại tình, thì chuyện gì đang xảy ra? Ai là gã trong ảnh? Và tại sao bọn chúng nhắm đến tôi? Điện thoại lại rung. Một tin nhắn nữa: “Mày lấy trộm thứ không nên lấy. Đưa nó lại, hoặc cả hai chết.”

Tôi sững sờ, tay run run trên vô-lăng. Thứ không nên lấy? Rồi tôi nhớ ra – chiếc USB tôi nhặt được trong túi áo Linh tuần trước, tưởng là đồ linh tinh nên cất vào két sắt. Tôi mở nó trên máy tính, chỉ thấy một tệp mã hóa lạ lùng, tưởng là rác nên không để tâm. Nhưng giờ, mọi thứ sáng tỏ. Linh không ngoại tình – cô ấy bị cuốn vào một âm mưu nào đó, và tôi vô tình cầm chìa khóa của nó.

Xe chạy được vài cây số thì đèn pha phía sau lóe lên. Một chiếc SUV đen lao tới, ép tôi vào lề đường. Tôi đạp ga hết cỡ, nhưng không thoát được. Tiếng kính vỡ vang lên khi một viên đạn xuyên qua cửa sổ sau. Tôi cúi người, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Điện thoại lại rung – lần này là cuộc gọi. Giọng Linh, yếu ớt, nghẹn ngào: “Anh… chạy đi… đừng quay lại…” Rồi tiếng hét của cô ấy bị cắt đứt bởi một âm thanh kinh hoàng – tiếng súng nổ.

Tôi hét lên, đạp ga lao vào màn đêm. Nhưng trước mặt, một chiếc xe khác chặn đường. Cửa mở, ba gã đàn ông bước xuống, mặt lạnh như đá. Gã cầm đầu giơ súng lên, nở nụ cười nham hiểm: “Đưa USB đây, hoặc tao bắn nát đầu mày ngay bây giờ.” Tôi không còn đường chạy. Nhưng trong tích tắc, tôi nhận ra một điều kinh khủng: Linh đã cố bảo vệ tôi từ đầu, và tôi – trong cơn ghen mù quáng – đã đẩy cả hai vào cửa tử.

Đột nhiên, từ xa, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy. Tiếng còi cảnh sát rú lên, vang vọng trong đêm. Bọn chúng hoảng loạn, chửi thề rồi nhảy lên xe bỏ chạy. Tôi ngồi đó, thở hổn hển, tay vẫn nắm chặt điện thoại. Cảnh sát đến, kéo tôi ra khỏi xe, hỏi han gì đó mà tôi không nghe rõ. Trong đầu tôi chỉ có tiếng súng cuối cùng từ Linh, và câu hỏi không lời đáp: “Cô ấy còn sống không?”