Tôi là con út trong gia đình có sáu anh em trai, một gia đình lớn mà ai cũng ngưỡng mộ bởi sự thành đạt của các anh tôi. Năm anh trai tôi đều làm chủ tịch ở các tỉnh khác nhau, có quyền có thế, đều là những người thành công, được nhiều người biết đến. Ngược lại, tôi là đứa con út, cuộc sống đơn giản, không danh tiếng và cũng chẳng quyền lực. Tôi sống ở quê, cùng mẹ già trong căn nhà tổ tiên để lại, ngày ngày chăm sóc bà và lo toan những công việc vặt vãnh. Suốt 10 năm qua, kể từ khi mẹ bắt đầu yếu đi và cần người chăm sóc, tôi là người ở lại bên bà, vì các anh trai bận rộn với công việc và cuộc sống riêng. Tôi không bao giờ phàn nàn, vì dù gì đó cũng là trách nhiệm của một người con.
Gói kỳ nghỉ gia đình
Mỗi dịp lễ tết, các anh chị lại về thăm mẹ, mang theo quà cáp đắt tiền và những lời hỏi thăm ngắn gọn. Họ thường ở lại một, hai ngày rồi lại vội vàng rời đi, để lại căn nhà yên ắng và người mẹ già lặng lẽ bên cạnh tôi. Tôi đã quen với việc này, dần dần không còn cảm thấy buồn nữa. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần mẹ có tôi bên cạnh là đủ. Dù không phải người thành đạt như các anh, tôi vẫn thấy cuộc sống mình nhẹ nhàng, bình yên hơn khi được chăm sóc mẹ từng ngày.
Thế nhưng, có một điều tôi không ngờ tới. Suốt 10 năm qua, các anh tôi thường hay nhắc đến chuyện đất đai, tài sản của mẹ. Mảnh đất của gia đình tôi rộng lớn, lại ở vị trí đẹp trong làng, có giá trị không nhỏ. Mỗi lần các anh về, họ lại bàn bạc xem ai sẽ được phần nào, và mẹ tôi thường chỉ lặng im, không nói gì. Tôi thì chẳng quan tâm nhiều, vì nghĩ rằng tài sản của mẹ, bà muốn chia cho ai cũng là quyền của bà. Tôi chỉ cần lo cho mẹ được sống vui vẻ trong những ngày cuối đời là đủ.
Nhưng rồi, mẹ tôi qua đời. Bà ra đi nhẹ nhàng trong giấc ngủ, để lại cho tôi một khoảng trống lớn trong lòng. Ngày mẹ mất, các anh tôi về đầy đủ, đám tang tổ chức long trọng, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy lạc lõng. Mẹ tôi đã sống cùng tôi suốt hơn 10 năm qua, tôi quen với sự hiện diện của bà đến nỗi khi bà rời xa, tôi không biết phải đối diện thế nào với căn nhà trống rỗng này.
Sau đám tang, các anh tôi quyết định họp lại để đọc di chúc của mẹ. Họ háo hức, mong chờ xem mình sẽ được chia phần nào trong khối tài sản mà mẹ để lại. Còn tôi, không quá bận tâm đến việc đó. Suốt bao nhiêu năm qua, tôi đã sống trong căn nhà này, chăm sóc mẹ, không màng đến chuyện phân chia tài sản. Tôi chỉ nghĩ rằng, có lẽ mẹ cũng sẽ để lại cho tôi một mảnh đất nhỏ, đủ để tôi sống qua ngày
Ngày đọc di chúc, cả gia đình tôi tập trung đông đủ. Luật sư của mẹ đưa ra bản di chúc, và chúng tôi bắt đầu lắng nghe. Tôi đã rất bất ngờ khi thấy mẹ chia hầu hết tài sản, đất đai cho các anh trai tôi. Họ mỗi người một phần, những mảnh đất lớn, có giá trị nhất đều được chia hết cho năm anh trai. Còn tôi, đứa con út đã chăm sóc mẹ suốt bao năm, lại không được nhắc đến trong việc chia tài sản. Di chúc chỉ ghi ngắn gọn rằng: “Đối với con út, mẹ không để lại một mảnh đất nào.”
Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Tại sao mẹ lại làm như vậy? Tôi đã bên cạnh mẹ suốt bao năm, lo cho bà từng miếng ăn, giấc ngủ. Trong khi các anh tôi, dù thành đạt nhưng lại chỉ thỉnh thoảng về thăm, không hề chăm sóc mẹ. Vậy mà giờ đây, khi đọc di chúc, tôi lại chẳng được hưởng gì, dù chỉ là một mảnh đất nhỏ. Cảm giác tức giận và oan ức dâng tràn trong lòng tôi. Tôi nghẹn ngào, cố gắng giữ bình tĩnh để không bật khóc trước mặt mọi người.
Các anh trai tôi có vẻ hài lòng với phần tài sản được chia. Họ nhìn tôi với ánh mắt cảm thông, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, họ không thực sự bận tâm. Đối với họ, việc tôi không được chia phần là điều dễ hiểu. Tôi không có danh tiếng, không thành đạt như họ, chỉ là một người ở quê chăm mẹ. Có lẽ trong mắt họ, tôi chẳng xứng đáng để nhận phần tài sản lớn như họ.
Tôi lặng lẽ cầm bản di chúc lên đọc lại, hy vọng rằng mình đã bỏ sót điều gì đó. Nhưng khi đọc đến dòng cuối cùng, tôi bỗng giật mình. Có một câu cuối nhỏ, mà khi đọc lướt qua tôi đã không để ý: “Mẹ để lại cho con út toàn bộ căn nhà này, cùng với kỷ vật mà mẹ đã cất giữ bao lâu nay. Hãy tìm nó trong chiếc hòm gỗ dưới gầm giường của mẹ.”
Tôi ngồi xuống, nghẹn ngào bật khóc:
“Mẹ ơi, con hiểu rồi. Mẹ đã luôn yêu thương con, dù mẹ không nói ra. Con xin lỗi vì đã nghi ngờ mẹ.”
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, điều quan trọng không phải là tài sản hay đất đai, mà là tình cảm và sự gắn kết mà mẹ đã dành cho tôi. Và dù không được chia đất, nhưng tôi đã nhận được điều quý giá hơn cả, là tình yêu không điều kiện của một người mẹ.
News
Thời còn trẻ của Hoàng Thuỳ Linh
Thời gian gần đây Hoàng Thùy Linh thường xuyên xuất hiện trước báo giới với diện mạo hoàn toàn khác, ngược lại với cách ăn mặc “kiệm vải” và nóng bỏng trước đây. Dường như, cô đang dần lấy vẻ…
Không thể nhận ra người mẫu Phương Oanh ở ngoài đời
Chiều 20/9, show diễn HELLO COSMO FROM VIETNAM của NTK Lê Thanh Hòa đã diễn ra, quy tụ nhiều gương mặt khách mời nổi tiếng. Bên cạnh loạt thiết kế bắt mắt và thời thượng, dàn sao tham dự show…
Đàm Vĩnh Hưng kiện đại gia Mỹ
Ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng đã chính thức đệ đơn kiện lên tòa thượng thẩm bang California, Hoa Kỳ, gây chấn động cộng đồng người Việt ở Mỹ liên quan đến một vụ tai nạn hồi đầu năm 2024 khiến…
Cựu người mẫu Việt qua Mỹ đi làm cỏ vườn
Trang Trần không ngại công khai chuyện đi làm cỏ vườn ở Mỹ để kiếm thêm thu nhập. Sau hơn nửa năm qua Mỹ sinh sống, Trang Trần thường xuyên cập nhật cuộc sống hằng ngày lên trang cá nhân và thu…
Ông Dũng chia sẻ về bà Phương Hằng
Bà Phương Hằng- vợ ông Dũng “lò vôi” (tên thật: Huỳnh Uy Dũng) là một nhân vật chiếm nhiều spotlight nhất trên MXH suốt thời gian vừa qua. Những buổi livestream “thân mật” hàng tiếng đồng hồ, bóc phốt nửa…
Người mẫu Andrea Aybar và ca sĩ Chi Dân đã bị bắt
Người mẫu, diễn viên Andrea Aybar, 29 tuổi, tức Nguyễn Thị An – hay An Tây, bị bắt tạm giam với cáo buộc tàng trữ và tổ chức sử dụng maithuy. Ngày 14/11/2024, VNexpress đưa tin “Người mẫu Andrea Aybar…
End of content
No more pages to load