Tôi là con út trong gia đình có sáu anh em trai, một gia đình lớn mà ai cũng ngưỡng mộ bởi sự thành đạt của các anh tôi. Năm anh trai tôi đều làm chủ tịch ở các tỉnh khác nhau, có quyền có thế, đều là những người thành công, được nhiều người biết đến. Ngược lại, tôi là đứa con út, cuộc sống đơn giản, không danh tiếng và cũng chẳng quyền lực. Tôi sống ở quê, cùng mẹ già trong căn nhà tổ tiên để lại, ngày ngày chăm sóc bà và lo toan những công việc vặt vãnh. Suốt 10 năm qua, kể từ khi mẹ bắt đầu yếu đi và cần người chăm sóc, tôi là người ở lại bên bà, vì các anh trai bận rộn với công việc và cuộc sống riêng. Tôi không bao giờ phàn nàn, vì dù gì đó cũng là trách nhiệm của một người con.
Gói kỳ nghỉ gia đình
Mỗi dịp lễ tết, các anh chị lại về thăm mẹ, mang theo quà cáp đắt tiền và những lời hỏi thăm ngắn gọn. Họ thường ở lại một, hai ngày rồi lại vội vàng rời đi, để lại căn nhà yên ắng và người mẹ già lặng lẽ bên cạnh tôi. Tôi đã quen với việc này, dần dần không còn cảm thấy buồn nữa. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần mẹ có tôi bên cạnh là đủ. Dù không phải người thành đạt như các anh, tôi vẫn thấy cuộc sống mình nhẹ nhàng, bình yên hơn khi được chăm sóc mẹ từng ngày.
Thế nhưng, có một điều tôi không ngờ tới. Suốt 10 năm qua, các anh tôi thường hay nhắc đến chuyện đất đai, tài sản của mẹ. Mảnh đất của gia đình tôi rộng lớn, lại ở vị trí đẹp trong làng, có giá trị không nhỏ. Mỗi lần các anh về, họ lại bàn bạc xem ai sẽ được phần nào, và mẹ tôi thường chỉ lặng im, không nói gì. Tôi thì chẳng quan tâm nhiều, vì nghĩ rằng tài sản của mẹ, bà muốn chia cho ai cũng là quyền của bà. Tôi chỉ cần lo cho mẹ được sống vui vẻ trong những ngày cuối đời là đủ.
Nhưng rồi, mẹ tôi qua đời. Bà ra đi nhẹ nhàng trong giấc ngủ, để lại cho tôi một khoảng trống lớn trong lòng. Ngày mẹ mất, các anh tôi về đầy đủ, đám tang tổ chức long trọng, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy lạc lõng. Mẹ tôi đã sống cùng tôi suốt hơn 10 năm qua, tôi quen với sự hiện diện của bà đến nỗi khi bà rời xa, tôi không biết phải đối diện thế nào với căn nhà trống rỗng này.
Sau đám tang, các anh tôi quyết định họp lại để đọc di chúc của mẹ. Họ háo hức, mong chờ xem mình sẽ được chia phần nào trong khối tài sản mà mẹ để lại. Còn tôi, không quá bận tâm đến việc đó. Suốt bao nhiêu năm qua, tôi đã sống trong căn nhà này, chăm sóc mẹ, không màng đến chuyện phân chia tài sản. Tôi chỉ nghĩ rằng, có lẽ mẹ cũng sẽ để lại cho tôi một mảnh đất nhỏ, đủ để tôi sống qua ngày
Ngày đọc di chúc, cả gia đình tôi tập trung đông đủ. Luật sư của mẹ đưa ra bản di chúc, và chúng tôi bắt đầu lắng nghe. Tôi đã rất bất ngờ khi thấy mẹ chia hầu hết tài sản, đất đai cho các anh trai tôi. Họ mỗi người một phần, những mảnh đất lớn, có giá trị nhất đều được chia hết cho năm anh trai. Còn tôi, đứa con út đã chăm sóc mẹ suốt bao năm, lại không được nhắc đến trong việc chia tài sản. Di chúc chỉ ghi ngắn gọn rằng: “Đối với con út, mẹ không để lại một mảnh đất nào.”
Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Tại sao mẹ lại làm như vậy? Tôi đã bên cạnh mẹ suốt bao năm, lo cho bà từng miếng ăn, giấc ngủ. Trong khi các anh tôi, dù thành đạt nhưng lại chỉ thỉnh thoảng về thăm, không hề chăm sóc mẹ. Vậy mà giờ đây, khi đọc di chúc, tôi lại chẳng được hưởng gì, dù chỉ là một mảnh đất nhỏ. Cảm giác tức giận và oan ức dâng tràn trong lòng tôi. Tôi nghẹn ngào, cố gắng giữ bình tĩnh để không bật khóc trước mặt mọi người.
Các anh trai tôi có vẻ hài lòng với phần tài sản được chia. Họ nhìn tôi với ánh mắt cảm thông, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, họ không thực sự bận tâm. Đối với họ, việc tôi không được chia phần là điều dễ hiểu. Tôi không có danh tiếng, không thành đạt như họ, chỉ là một người ở quê chăm mẹ. Có lẽ trong mắt họ, tôi chẳng xứng đáng để nhận phần tài sản lớn như họ.
Tôi lặng lẽ cầm bản di chúc lên đọc lại, hy vọng rằng mình đã bỏ sót điều gì đó. Nhưng khi đọc đến dòng cuối cùng, tôi bỗng giật mình. Có một câu cuối nhỏ, mà khi đọc lướt qua tôi đã không để ý: “Mẹ để lại cho con út toàn bộ căn nhà này, cùng với kỷ vật mà mẹ đã cất giữ bao lâu nay. Hãy tìm nó trong chiếc hòm gỗ dưới gầm giường của mẹ.”
Tôi ngồi xuống, nghẹn ngào bật khóc:
“Mẹ ơi, con hiểu rồi. Mẹ đã luôn yêu thương con, dù mẹ không nói ra. Con xin lỗi vì đã nghi ngờ mẹ.”
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, điều quan trọng không phải là tài sản hay đất đai, mà là tình cảm và sự gắn kết mà mẹ đã dành cho tôi. Và dù không được chia đất, nhưng tôi đã nhận được điều quý giá hơn cả, là tình yêu không điều kiện của một người mẹ.
News
Chỉ sau 1 bài hát, nữ ca sĩ mua được tận 16 ngôi nhà
Danh ca Hong Kong (Trung Quốc) Diệp Lệ Nghi có sự nghiệp lẫy lừng nhưng đáng nhớ nhất là ca khúc “Bến Thượng Hải” mang về cho bà nhiều vinh quang và tiền bạc. Trang Sohu đưa tin mới đây danh…
Lương Bằng Quang và Ngân 98 khiến nhiếp ảnh gia…
Loạt ảnh cưới của Lương Bằng Quang và Ngân 98 đã khiến khán giả ‘đỏ mặt’ vì cô dâu khoe ngực ‘khủng’ quá táo bạo. Lâu nay, cặp đôi lệch tuổi Lương Bằng Quang và Ngân 98 đã thường xuyên…
Nhóm người có thể không được lái xe máy từ năm 2025
Theo dự thảo thông tư, từ năm 2025, người mắc các bệnh lý/tình trạng sức khỏe không ổn định sẽ không được lái xe máy, ví như thị lực nhìn xa của cả hai mắt dưới 4/10, kể cả khi…
Cựu cầu thủ Trần Anh Khoa đột ngột ra đi trước sự bàng hoàng của đồng nghiệp
Trần Anh Khoa đang là trợ lý ở tuyến trẻ U21 cũng như đội hạng Nhì Đà Nẵng. Nhắc đến những chấn thương kinh hoàng trong bóng đá ở V-League có một câu chuyện buồn vĩnh viễn không thể nào…
Cuộc sống hiện tại của ca sĩ nhí Thiện Nhân
Một số sao Việt còn từng suýt mất mạng khi gặp biến cố tương tự Lương Bích Hữu, Thiện Nhân trải qua. Thiện Nhân bị bỏng gần hết nửa người Quán quân Giọng hát Việt nhí Thiện Nhân vắng bóng trên sân…
Biến mới nhất của cặp Shark Bình – Phương Oanh
Trưa ngày 20/8, dân tình xôn xao khi Shark Bình đăng tải hình ảnh ngồi xe lăn kèm dòng trạng thái: “Trên đường thiên lý thì dính bong gân đau chân”. Ngay sau khi chia sẻ, rất nhiều bạn bè và đồng nghiệp…
End of content
No more pages to load