Hàng tháng đóng góp cho bố chồng phần lớn số tiền kiếm được, nhưng vẫn bị ông bóng gió mắng mỏ lãng phí, ăn bám.

Tâm sự chuyện ứng xử bố chồng nàng dâu

Trước khi cưới, có vài lần tôi được bạn trai dẫn về nhà chơi, tiếp xúc với bố anh ấy tôi cảm nhận được tính hiền lành, chất phác từ bố chồng tương lai. Tôi cũng yên tâm lắm vì ông lúc đó không hề phản đối, tỏ thái độ gì. Tôi vẫn nhớ như in lời ông nói với tôi: “Hai đứa yêu nhau, muốn đến với nhau thì tự do lựa chọn, tôi không phản đối. Sau này sướng khổ tự chịu“.

Thế mà bạn trai cứ hay kể về sự khó tính của bố anh ấy, nào là không cho đi chơi về muộn, nào là rất khắt khe đến chuyện chi tiêu của con trai… Quả thực, tôi thấy bạn trai có nhiều đức tính tiết kiệm, biết cách chi tiêu đồng tiền hợp lý. Điều này chắc hẳn ảnh hưởng từ bố anh ấy. Cũng tốt, người đàn ông chịu khó, tiết kiệm như vậy giờ hiếm lắm, toàn các anh chàng chỉ biết tiêu tiền bố mẹ thôi.

Tôi nghĩ, bố anh ấy làm thế cũng chỉ tốt cho con trai thôi, để anh ấy tự lập và bản lĩnh hơn. Được làm con dâu của người bố chồng như thế, tôi thêm vững tin bước vào đám cưới trong niềm phấn khởi. Đám cưới của tôi diễn ra thuận lợi, không có điều gì khiến tôi phải băn khoăn, lo lắng cả.

Nhưng đến khi về làm dâu nhà chồng rồi tôi mới thấm dần cái giá của sự ngây thơ bồng bột của mình. Ngay ngày đầu tiên, bố chồng đã gọi vợ chồng tôi ra phòng khách nói chuyện, bàn bạc việc nhà. Bố chồng tôi đưa ra một loạt các quy định khắt khe bắt tôi phải thực hiện, nhưng bất ngờ hơn đó là việc chi tiêu trong gia đình.

Bố chồng tôi bắt hai vợ chồng phải nộp 70% lương, thưởng để ông chi tiêu mọi thứ trong gia đình. Còn lại là vợ chồng tôi dùng để tiêu vặt như tiền xăng xe, điện thoại, chi tiêu cá nhân. Tôi lương cao mà phải nộp gần như hết nên rất ấm ức, mà có tiền rồi hàng ngày bố chồng tôi phát tiền để mẹ chồng và con dâu đi chợ. Bố chồng định ra hạn mức chi tiêu khiến tôi rất mệt mỏi trong tính toán đi mua đồ.

Con dâu khổ sở vì bố chồng keo kiệt, lương cao nộp gần hết mà vẫn bị coi như ăn bám trong nhà chồng - Ảnh 2.

Con dâu khổ sở khi sống chung nhà với bố chồng. (Ảnh minh họa)

Ngay cả mẹ chồng tôi cũng không thể can thiệp vào chuyện chi tiêu trong gia đình. Cuối tháng, nghe bố chồng cằn nhằn về chuyện tháng này dùng tốn tiền điện, nước, sinh hoạt phí mà tôi nóng mặt. Chẳng khác nào ông bóng gió mắng con dâu vì lúc nào cũng có câu so sánh: “Trước đây có hết mấy đâu, sao giờ lại nhiều thế nhỉ?”, “Nhà này dùng như phá, có ngày sạt nghiệp“… Nhiều lần bố chồng tôi ám chỉ con dâu như một kẻ ăn bám, mặc dù số tiền tôi nộp thoải mái chi tiêu trong tháng cho cả nhà.

Bố chồng tôi khó tính, chi li từng khoản đã đành, chồng tôi cũng không kém bố là bao. Hàng ngày tìm cách kì kèo với tôi để có thêm tiền đi uống cafe, bia rượu với bạn bè. Tôi không đưa cho thì giận dỗi, vùng vằng mách bố. Bố chồng tôi lại gọi con dâu ra giáo huấn một trận, còn đòi gọi điện trả lại cho nhà thông gia. Tôi mua gì cũng bị bố chồng tra hỏỉ giá cả rồi chê bai tôi mua đắt, ăn chơi, lãng phí… Tôi chẳng làm gì sai mà vẫn phải nhẫn nhịn, nói lời xin lỗi để bố chồng bớt nóng.

Mang tiếng là lấy chồng nhà có điều kiện, vậy mà tôi phải khổ sở với sự hà khắc của bố chồng và keo kiệt của ông và chồng tôi. Nhiều lúc cứ phải nói dối để xin tiền bố mẹ đẻ để mua sữa, bỉm cho con. Nhận được tiền bố mẹ gửi mà tôi bật khóc, tôi không hiểu mình đang làm chuyện gì nữa, đi làm có lương mà vẫn phải xin tiền nhà ngoại. Chưa báo đáp được ngày nào lại còn tìm cách vun vén cho nhà chồng.

Mới kết hôn được gần 3 năm mà tôi đã thấy mệt mỏi rồi, nhiều lúc tôi chỉ muốn rời khỏi nhà chồng vì không thể chịu đựng nổi nữa. Tôi phải làm gì để bố chồng và chồng tôi bớt tính gia trưởng và keo kiệt? Thấy hối hận khi không tìm hiểu kỹ trước khi kết hôn, tôi có nên ly hôn không?