Tết năm nay vừa không có thưởng vừa mất việc nhưng không hối hận vì đã nghỉ, tôi không thể tiếp tục làm ở một công ty không ghi nhận đóng góp của nhân viên.
Tết Nguyên đán đã đến gần, trong khi mọi người trong công ty đang háo hức hóng xem sẽ được thưởng bao nhiêu và lên dự định về những gì sẽ mua sắm thì chúng tôi nhận được thông báo rằng năm nay không có thưởng Tết.
Thật sự, cảm giác không khác gì bị “tát vào mặt!”. Sau 3 năm ra trường và đi làm ở 2 công ty, tôi không nghĩ mình gặp tình cảnh này. Tôi không tài nào hiểu nổi tại sao một công ty lớn lại có thể đối xử với nhân viên như vậy. Một năm vừa qua, chúng tôi đã làm việc rất vất vả, tình hình kinh doanh tuy khó khăn nhưng không kém những năm trước, so với mặt bằng chung các doanh nghiệp cùng ngành thì phải nói là khá.
Thưởng Tết đối với tôi không chỉ là tiền, mà còn là sự ghi nhận. Nó giống như một lời cảm ơn, sự tri ân từ công ty, cho thấy rằng những đóng góp của tôi đã được ghi nhận. Làm việc trong một năm dài, “cày cuốc” từ sáng đến tối, cái tôi mong đợi không chỉ là lương hàng tháng mà còn là hình thức công nhận khác cho những cố gắng ấy. Khó khăn thì thưởng ít, nhưng không thể không có.
Vậy mà công ty lại ra thông báo ráo hoảnh, nội dung vỏn vẹn 3 câu: “Năm nay công ty khó khăn, Tết Nguyên đán sẽ không có thưởng đối với những hợp đồng dưới 2 năm. Các hợp đồng dài hạn cũng buộc phải cắt giảm tiền thưởng. Công ty xin các bạn cùng chia sẻ khó khăn này!”.
Điều này có nghĩa là tôi, nhân viên ký hợp đồng một năm – không có thưởng.
Làm việc trong một công ty mà chẳng có ai thèm để ý đến những nỗ lực của mình, thậm chí chút thưởng Tết tượng trưng cũng không có, thật sự tôi cảm thấy như mình chỉ là một con số trong bảng lương.
Tôi chua xót nhận ra: “À, hóa ra mình chỉ là một mắt xích nhỏ vô hồn, vô nghĩa trong cái guồng máy này thôi” . Một mắt xích nhỏ nhoi cũng có vai trò của nó trong cả hệ thống, không có công lao cũng có khổ lao chứ! Vậy mà lãnh đạo chỉ đơn giản coi đó là công cụ để làm lợi cho công ty.
Tôi quyết định nghỉ việc. (Ảnh minh họa: Bernardmarr)
Và rồi, tôi quyết định nộp đơn xin nghỉ việc ngay ngày hôm sau. Tôi sẽ cân nhắc lại lời mời từng nhận được từ một công ty khác.
Thật ra tôi đã giành một đêm suy nghĩ rất nhiều trước khi đưa ra quyết định này. Việc không có khoản tiền được mong đợi ấy, không phải tôi không thể chấp nhận được, cái tôi chịu không nổi là cảm giác bị coi thường.
Tôi bỏ công sức và nhiệt huyết ra, cố gắng làm việc hết mình, nhưng lại nhận lại sự lạnh nhạt như vậy. Là một người trẻ, tôi hiểu rằng có những thời điểm công ty gặp khó khăn, mọi người nên cùng chia sẻ khó khăn. Nhưng công ty tôi lại thẳng tay đẩy nhiều nhân viên ra ngoài rìa, giống như những kẻ không xứng đáng được nhắc đến. Người ta nói đồng cam cộng khổ, nhưng đây là khổ thì cùng gánh, nhưng có chút mật ngọt thì chỉ một số người được hưởng.
Công ty không thể dành chút gì để tri ân nhân viên trong dịp cuối năm, tôi tự hỏi: “Liệu mình có đang làm việc ở một nơi mà công sức của mình chẳng được trân trọng hay không?”.
Cảm giác bị bỏ quên, bị xem nhẹ sau tất cả những gì mình đã đóng góp thật sự rất khó chịu. Nếu công ty không thể dành một chút quan tâm dù là nhỏ nhất trong những ngày cuối năm thì tôi cũng không muốn tiếp tục cống hiến ở nơi đó nữa.
Chắc chắn sẽ có nhiều người bảo tôi “làm quá”, “nóng vội”, nhưng tôi không nghĩ vậy. Đây là một quyết định rất tỉnh táo của tôi. Tôi không cần công ty phải thưởng Tết bằng một khoản tiền lớn, nhưng vẫn mong muốn được công nhận bằng một khoản có thể rất nhỏ.
Tôi luôn tin rằng một môi trường làm việc tốt phải là nơi mà công sức của mỗi người được trân trọng. Một công ty không thể khiến nhân viên cảm thấy mình được đánh giá đúng mức thì không thực sự đáng để gắn bó lâu dài? Chính vì vậy, tôi quyết định ra đi, tìm kiếm một nơi có thể phát triển và được công nhận đúng như những gì mình xứng đáng.
News
“Hố t:ử thần” nu:ốt ng/ười ở Bắc Kạn: Diện tích ngày càng mở rộng, đu dây xuống kiếm nhưng không thấy gì ngoài…
“Hố t;ử thần” trên Quốc lộ 3B tiếp tục sụt lún, miệng hố mở rộng hơn lúc ban đầu, mực nước dâng cao gây khó khăn cho công tác tìm kiếm nạn nhân mất tích. Sáng 4/6, bà Hoàng Thị…
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
End of content
No more pages to load