Hùng và tôi kết hôn được ba năm, sống trong căn nhà khang trang mà bố mẹ tôi cho sau ngày cưới. Miếng đất ấy rộng hơn hẳn mảnh mà anh trai tôi được chia, vì bố mẹ bảo tôi là con gái út, lại lấy chồng xa quê, nên muốn bù đắp. Tôi biết anh trai không hài lòng, nhưng anh chẳng bao giờ nói gì. Người làm ầm lên lại là Thu – em chồng tôi, cô em gái út của Hùng.
Thu vốn tính cay nghiệt, hay so đo. Từ ngày tôi về làm dâu, cô ta đã không ưa tôi, nhưng chuyện đất đai như đổ thêm dầu vào lửa. Ngày nào Thu cũng sang nhà tôi, đứng giữa sân chửi bới om sòm. “Mày dựa vào đâu mà được miếng đất to thế hả? Bố mẹ tao làm lụng cả đời, cuối cùng để con dâu hưởng hết à?” Có hôm cô ta còn nằm ăn vạ giữa sân, khóc lóc kể lể với hàng xóm rằng tôi cướp đất của nhà chồng. Tôi nhịn mãi, nhưng Hùng thì không chịu nổi, vài lần cãi tay đôi với em gái, rồi dần dần cũng quay ra cáu gắt với tôi.
Tôi buồn lắm, nhưng không muốn đôi co. Miếng đất là của bố mẹ tôi cho, tôi có làm gì sai đâu mà phải chịu cảnh này? Một hôm, Thu lại sang, lần này còn mang theo cái loa nhỏ, bật bài hát chửi đổng rồi ngồi bệt xuống đất, hét lên: “Trả đất đây, không tao ở lì đây luôn!” Hàng xóm xúm lại xem, xì xào bàn tán. Tôi tức đến run người, định gọi công an thì Hùng kéo tay tôi lại: “Để anh giải quyết.”
Hùng bước ra, bình tĩnh lạ thường. Anh không cãi, không quát, chỉ ngồi xuống trước mặt Thu, hỏi nhỏ: “Em muốn đất, đúng không?” Thu hếch mặt: “Đúng! Công bằng đi chứ!” Hùng gật đầu, rồi lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó. Tôi đứng trong nhà, tim đập thình thịch, không hiểu chồng mình định làm gì.
Chừng nửa tiếng sau, một chiếc xe tải nhỏ đỗ xịch trước cổng. Hai người đàn ông bước xuống, tay cầm giấy tờ, đưa cho Hùng ký. Thu ngơ ngác, còn tôi thì chết lặng khi nghe Hùng nói: “Được rồi, em muốn đất thì anh cho. Anh vừa bán miếng đất này, tiền chia đôi, em cầm lấy phần em, từ nay đừng làm loạn nữa.” Thu tái mặt, lắp bắp: “Anh… anh bán thật à?” Hùng cười nhạt: “Thật. Nhưng anh quên nói, anh bán cho thằng bạn thân, nó hứa sẽ xây nhà máy chế biến cá ngay sát nhà em. Từ giờ em tha hồ ngửi mùi cá khô mỗi ngày.”
Thu đứng hình, còn tôi thì sững sờ. Hàng xóm xung quanh bật cười rộ lên. Hùng quay vào nhà, kéo tôi ngồi xuống, thì thầm: “Anh không bán thật đâu, chỉ dọa thôi. Đất này là của em, anh không để ai động vào.” Tôi nhìn chồng, vừa ngỡ ngàng vừa bật cười. Hôm sau, Thu lẳng lặng biến mất, không còn bén mảng đến nhà tôi nữa. Chắc cô ta sợ mùi cá khô thật!
News
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng, số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn…
End of content
No more pages to load