Tôi ngoài 40 tuổi, sống cùng nhà chồng 20 năm qua. Trong thời gian sống chung đó, tôi luôn tự hỏi nhận thức của mình có vấn đề không?

Chồng tôi là con trưởng trong gia đình có bốn chị em, một gái và ba trai. Mỗi năm, nhà chồng có hai cái giỗ, giỗ bố chồng với ông nội chồng gộp một vì cùng tháng và giỗ bà nội chồng. Trước đây, mỗi khi đến giỗ, mẹ chồng thường đưa tôi một khoản tiền đủ để lo cỗ bàn. Năm nào cũng mình tôi đi chợ, nấu nướng bốn mâm cỗ, các con cháu khác chỉ về khoảng 30 đến 60 phút trước giờ bưng mâm lên thắp hương.

Tôi thực sự không thoải mái khi con cháu không thiếu nhưng cơ bản chỉ mình vào bếp. Tôi nói với mẹ chồng việc đó nhưng trước đây bà bảo: “Phải thông cảm vì các bác, các chú bận việc, lại ở xa”. Thực tế, người ở xa nhất chỉ 80 km và họ bận suốt từ năm đầu tôi về làm dâu đến nay vẫn chưa hết bận. Năm nay, bà nói thẳng vợ chồng tôi ở nhà đó không phải tốn gì, ý là không mất tiền nhà nên từ giờ chúng tôi phải lo một năm hai cái giỗ, lo từ A-Z chứ không chỉ nấu nướng.

>> Vợ cực khổ vì mẹ chồng khó tính

Với tôi, bốn mâm cỗ không thành vấn đề, nhưng khi tôi làm việc đó một mình thấy không thoải mái. Tôi nghĩ giỗ chạp là dịp con cháu quây quần, cùng về và cùng làm để gắn kết nhau hơn. Nhà chồng không nghĩ thế, cho rằng văn hóa ở đây như thế, chồng cũng thấy vậy là đúng và tôi là dâu nên phải theo. Ngoài 40 tuổi, giờ tôi lại loay hoay với những câu hỏi: Không lẽ mình sai? Chuẩn văn hóa ở đây là gì? Hay bố mẹ đẻ đã giáo dục tôi lệch lạc về nhận thức? Tôi lại đi tìm câu trả lời chính xác để giáo dục con cái cho chuẩn, bởi sợ sau con gái va phải một nền văn hóa khác biệt. Các bạn có ý kiến gì hãy chia sẻ cùng tôi, chân thành cảm ơn.