Tôi và Nam kết hôn được ba năm, nhưng hạnh phúc chẳng bao giờ ghé thăm căn nhà nhỏ của chúng tôi. Mẹ chồng tôi, bà Hiền, là một người phụ nữ khắc nghiệt, luôn tìm cách kiểm soát mọi thứ, từ chuyện ăn uống hàng ngày đến cả quyết định sinh con của chúng tôi. Bà không ưa tôi, vì tôi chỉ là một cô gái quê, không môn đăng hộ đối với gia đình bà – một dòng họ từng có tiếng tăm ở phố cổ. Nam, chồng tôi, ban đầu còn bênh vực tôi, nhưng dần dần, anh trở nên im lặng, cam chịu trước những lời cay nghiệt của mẹ.
Mọi chuyện bắt đầu khi chúng tôi vay bà Hiền một khoản tiền lớn để mở cửa hàng kinh doanh. Tôi nghĩ đó là cơ hội để thoát khỏi sự kìm kẹp của bà, nhưng không ngờ, đó lại là sợi dây trói chặt cuộc đời tôi. Cửa hàng thất bại vì dịch bệnh, nợ nần chồng chất, và bà Hiền bắt đầu dùng khoản nợ ấy như vũ khí. Mỗi ngày, bà đều đay nghiến: “Cô tưởng muốn bước chân ra khỏi nhà này dễ lắm sao? Trả hết nợ rồi hẵng mơ đến tự do!”
Tôi quyết định ly hôn. Không phải vì hết yêu Nam, mà vì tôi kiệt sức. Nhưng bà Hiền lại ra điều kiện: “Muốn ly hôn? Được thôi. Trả hết nợ cho tôi trước đã. Không có tiền thì cút ra đường mà sống!” Nam chỉ cúi đầu, không nói gì. Tôi cắn răng làm việc ngày đêm, từ bán hàng online đến chạy xe ôm, chỉ để gom tiền trả nợ. Tôi muốn tự do, dù cái giá phải trả là sự hủy hoại của chính mình.
Ngày cuối cùng, tôi đặt xấp tiền lên bàn trước mặt bà Hiền. Bà đếm từng tờ, đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc. “Xong rồi đấy. Giờ thì cô biến đi,” bà nói, giọng đắc thắng. Tôi kéo vali ra khỏi nhà, lòng nhẹ nhõm kỳ lạ. Khi bước qua cổng, tôi thầm thì trong đầu: “Cảm ơn bà.” Không phải vì tôi biết ơn sự tàn nhẫn của bà, mà vì chính sự tàn nhẫn ấy đã buộc tôi phải mạnh mẽ, phải thoát ra.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó.
Ba tháng sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ Nam. Giọng anh run rẩy: “Mẹ… mẹ mất rồi. Em về được không?” Tôi sững sờ. Khi đến nơi, tôi thấy Nam ngồi bên bàn thờ, tay ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ. Anh đưa cho tôi một lá thư – nét chữ của bà Hiền. Trong thư, bà viết: “Tôi biết cô hận tôi. Nhưng tôi cố ý làm thế để cô rời đi. Nam không xứng với cô. Nó yếu đuối, chỉ biết dựa dẫm. Tôi ép cô trả nợ để cô có tiền mà bắt đầu lại. Đừng quay về. Sống cho chính mình đi.”
Tôi chết lặng. Hóa ra, sự khắc nghiệt của bà không phải để giữ tôi lại, mà để đẩy tôi đi. Bà đã âm thầm bán căn nhà phố cổ – niềm tự hào duy nhất của bà – để trả nợ ngân hàng, chỉ để lại cho Nam một khoản nhỏ đủ sống. Bà biết mình mắc bệnh nan y, và bà chọn cách ra đi trong cô độc, để tôi không bao giờ biết sự thật cho đến phút cuối.
Tôi nhìn Nam, nước mắt anh rơi trên sàn nhà lạnh lẽo. Tôi muốn ôm anh, nhưng bàn tay tôi khựng lại giữa không trung. Tôi quay bước, lòng nặng trĩu. Bà Hiền đã cho tôi tự do, nhưng cũng để lại trong tôi một vết thương chẳng bao giờ lành – sự day dứt về một người tôi từng căm ghét, hóa ra lại là người hy sinh tất cả vì tôi.
News
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng, số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn…
End of content
No more pages to load