Khi mẹ nói muốn bán đất, tôi không bất ngờ nhưng tôi cảm thấy buồn, buồn vô cùng.

Tốt nghiệp cấp 3, tôi không tiếp tục học lên đại học mà đi làm. Bố mẹ cũng khuyên tôi nên đi làm kiếm tiền, phụ ông bà nuôi em trai. Từ đó, đều đặn mỗi tháng, tôi gửi về nhà 2/3 tiền lương. Áp lực công việc, tiền bạc khiến tôi nhiều lần muốn buông xuôi. Nhất là những khi chưa tới ngày nhận lương mà mẹ đã gọi điện hỏi tiền.

Nuôi xong em học đại học, tôi cũng hơn 30 tuổi rồi. Năm ngoái, tôi gặp và yêu một người đàn ông góa vợ. Chúng tôi xây căn nhà nhỏ, sống với nhau như vợ chồng mà không tổ chức đám cưới.

Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như em trai út của tôi rất phá tiền. Nó chơi bời qua mạng, thua lỗ cả trăm triệu. Không xoay xở được ở đâu nữa thì về nhà báo bố mẹ trả giúp. Bố mẹ tôi già cả rồi, tiền đâu mà trả. Họ lại đến nhờ vả vợ chồng tôi. Chồng tôi thương vợ, thấy vợ khổ tâm cũng không nỡ. Thế là tiền tiết kiệm của 2 vợ chồng đều lấy ra, đưa cho mẹ để trả nợ cho em trai.

Hiện tại, tôi đang mang bầu được 5 tháng. Chồng tôi làm công trình, cũng dư dả chút ít. Tuần trước, vợ chồng tôi còn dự định sẽ mua chiếc xe bán tải.

Mẹ định bán đất, lấy tiền trả nợ cho em trai, tôi cười chua chát hỏi một câu khiến bà chấn động, còn tôi về trong nước mắt - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Hôm qua, mẹ gọi tôi về nhà ăn cơm. Tôi vừa bưng bát cơm, chưa kịp ăn thì mẹ đã nói sẽ bán đất để trả nợ cho thằng út. Nó lại báo nợ 300 triệu nữa, giờ chỉ còn cách bán đất thôi.

Tôi hỏi bán rồi thì bố mẹ sẽ ở đâu? Bố tôi nói muốn đến ở với vợ chồng tôi. “Dù sao con gái chăm sóc bố mẹ lúc già yếu cũng tốt hơn con trai. Nếu không thì con cho tiền để em trai trả nợ đi”.

Tôi nghe mà chua chát trong lòng. Cả thanh xuân tôi dành hết cho gia đình, tiền bạc làm ra đều gửi về cho em út, cho bố mẹ. Giờ có gia đình riêng, tôi cũng không thoát khỏi sự ỷ lại, dựa dẫm. Hình như bố mẹ nghĩ việc lo cho em trai là trách nhiệm tôi phải làm.

Tôi hỏi ngược một câu mà bố mẹ sửng sốt, vẻ mặt chấn động: “Nếu không có con trên đời, thì ai sẽ gánh nợ cho em trai?”. Tôi lau nước mắt: “Mười mấy năm qua, con sống vì bố mẹ và em. Cũng đến lúc con sống vì bản thân và gia đình nhỏ của con rồi. Ai gây nợ thì tự trả, cũng lớn hết rồi, đâu phải con nít nữa? Bố mẹ định gánh em trai đến bao giờ đây?”.

Bố mẹ tôi buông đũa, ngồi thở dài. Tôi đứng dậy bỏ về. Tủi thân. Uất ức. Bao nhiêu nỗi niềm kìm nén cứ bộc phát ra thành những giọt nước mắt. Chồng tôi biết chuyện, anh cũng tỏ ra khó chịu. Mỗi tháng, tôi đều chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, còn em trai chỉ biết “báo”. Nhưng bố mẹ lại thương chiều và lo lắng cho em trai hơn. Hỏi sao tôi không buồn.

Thấy tôi trăn trở cả đêm, chồng nói anh có 250 triệu, nếu tôi cần thì cứ lấy đưa cho bố mẹ để trả nợ. Lần này, tôi không muốn nữa. Tôi không thể cứ gánh nợ cho em trai mãi. Mà tôi không trả thì bố mẹ sẽ bán đất. Nên làm sao bây giờ?