Tôi năm nay 29 tuổi, lấy chồng đã được gần 2 năm. Gia đình chồng tôi là trưởng họ Lý, chồng tôi cũng là con trưởng trong nhà nên ngay từ những ngày đầu về làm dâu, tôi đã được mẹ chồng giao cho trọng trách rõ ràng.
Bà nói: “Nhà mình là trưởng họ, con lại là dâu trưởng nên phải biết làm gương, cư xử cho đúng mực. Cả năm nhà mới có 7 – 8 cái giỗ thôi, cũng không nhiều nhặn gì, con liệu mà làm miễn sao đừng để bố mẹ mất mặt”.
Tôi và chồng hiện đều sinh sống và làm việc trên thành phố, nơi cách quê chồng 80 – 90 km, thế nhưng chưa từng có một cái giỗ hay đám xá, lễ lạt nào mà vợ chồng tôi được phép vắng mặt. Mỗi lần như thế tôi đều phải xin nghỉ làm vô cùng bất tiện, nghỉ nhiều quá mà đến giờ nhìn mặt sếp vẫn còn thấy áy náy.

Nay tôi bầu bé đầu tiên đã được 6 tháng, trong suốt thời gian bị ốm nghén vô cùng mệt mỏi, vợ chồng tôi vẫn đi quãng đường gần trăm cây số để có mặt ở nhà không sót dịp lễ lạt hay đám giỗ nào. Thương tôi, chồng bảo tôi khỏi về cũng được, nhưng mẹ anh thì vẫn gọi điện lên bắt tôi phải về.
Vợ chồng tôi bắt xe về quê vào tối thứ 6 thì sáng thứ 7 tôi đã dậy từ tinh mơ để cùng mẹ chồng đi chợ mua đồ về nấu cỗ. Về đến nhà thì bà giao hết việc nấu nướng lại cho tôi. Vì phải chuẩn bị cả chục mâm cỗ nên tôi không kịp nghỉ ngơi mà phải lao vào làm luôn. Đến khoảng 8h sáng thì mới có 2 cô em bên nhà chú sang phụ. Cả hai chỉ kịp nhặt xong đống rau rồi xin phép tôi là phải đi trông con nhỏ. Cuối cùng chỉ còn một mình tôi làm, vậy mà họ hàng nhà chồng và bố mẹ chồng cứ như không nhìn thấy.

Đến tầm 12h trưa thì cỗ xong, cũng là lúc họ hàng tới đông đủ. Tôi lúc này đã mệt lắm rồi, chỉ muốn đi nằm nhưng sợ như vậy là thất lễ nên cũng cố ngồi vào mâm, quơ đũa ăn vài miếng, chờ mọi người ăn xong còn dọn nốt. Thế nhưng đợi mãi, mâm các chú các bác thì vừa ăn vừa rượu chè ê a, mâm các bà các em thì còn mải tâm sự chuyện nọ chuyện kia.

Đến khi mọi người ăn xong, người thì có việc xin về sớm, còn lại tất cả mọi người đều kéo lên phòng khách để ngồi nói chuyện, chỉ còn mình tôi dọn dẹp. Mẹ chồng lúc ấy chỉ tay ra đống bát đũa nằm chỏng chơ ngoài giếng, kêu tôi đội nón ra rửa. Trời thì nắng chang chang, tôi dù mệt vẫn phải cố làm theo ý mẹ, trong lòng lúc đó uất ức đến mức muốn bật khóc.
Chồng thương vợ nên cũng ra phụ giúp, thấy vậy các cô, các thím với mấy đứa em cũng tức tốc chạy ra phụ rồi đuổi chồng tôi lên nhà ngồi. Rửa nháo nhào mỗi người một ít rồi đứng lên dần hết, đến cuối thì vẫn chỉ mình tôi làm.

Có thím còn bảo ngày xưa các cụ bầu đến giờ đẻ rồi còn cố mà gặt nốt ruộng lúa, rồi đổ nốt chum nước đến khi vỡ ối mới chịu ngừng, vợ chồng mày là trưởng sau này của cải về hết chúng mày, làm có tí thôi mà cũng phải nhăn nhó.

Tôi nói thật là tôi xin kiếu, nếu có kiếp sau tôi thề không bao giờ lấy chồng là con trưởng nữa.