Đồ ăn đám tiệc ăn không hết, mẹ vợ cất lên tủ đá, hôm nào có dịp lại lấy ra.

Vợ chồng tôi cưới được hơn hai năm, chưa có con do tâm lý vợ chưa sẵn sàng nên tôi chiều theo. Sang năm tôi 28 tuổi nên dự định có con đầu lòng. Lương cứng của tôi 30 triệu đồng. Vợ làm lương 7 triệu nhưng đã nghỉ để học cấp tốc lấy bằng ngoại ngữ. Tôi vẫn còn ở chung với ông bà nhưng xác định hết tết âm lịch dọn ra thuê nhà luôn. Dù trong gia đình tôi cả dòng họ nội ngoại, cả luôn bên vợ chưa có trường hợp thuê nhà ở để ra riêng. Hầu hết toàn cố gắng ở chung rồi đợi cha mẹ các bên cho tiền xong mới ra riêng.

Nhìn cảnh ai cũng phải chịu đựng ở chung gần 10 năm, thú thật giờ thà tôi thuê nhà ra riêng. Bà con có lời ra tiếng vào, dị nghị nói bố mẹ tôi khó ở lắm hay sao mà phải tới mức thuê nhà ra riêng, tôi cũng chịu. Dù bố mẹ tôi cực dễ, có hôm chủ nhật ngủ vợ ngủ tới 10-11h cũng không bị la. Từ hồi cưới về tới giờ, cũng chưa bị bố hay mẹ tôi la bao giờ. Việc nhà, cơm nước, mỗi người một tay là xong.

Từ hồi vợ nghỉ làm, tôi nhắc nếu không đi làm thì đi học về chiều rảnh lo cơm chiều sớm chút, nhưng có hôm 5h chiều tôi về, vợ vẫn ngủ trưa chưa dậy. Mẹ tôi dọn cơm một mình. Tôi biết mẹ không hài lòng lắm nhưng vì thương con dâu nên không lên tiếng, vì hồi xưa mẹ làm dâu rất khổ. Cuối tuần tôi và vợ về quê vợ, cách 40 km, đi xe máy khoảng một tiếng, đi về trong ngày hoặc đi thứ bảy, chủ nhật.

Do nhà vợ dưới quê hàng xóm hay làm đám nên bố mẹ vợ thường chia nhau đi, gần như không cần ăn cơm nhà. Vậy nên cơm nước trong nhà không được chu đáo như nhà tôi trên thành phố. Hầu hết các vật dụng nhà bếp rất thiếu thốn do ít nấu ăn. Khi tôi về, chỉ có buổi tối là cả nhà ăn chung. Thường sẽ là những món mua ngoài như chả giò, chả cá, nem nướng, thịt nướng. Hôm nào trùng vào sinh nhật ai đó thì có thêm nồi lẩu. Đồ ăn đám tiệc ăn không hết, mẹ vợ cất lên tủ đá, hôm nào có dịp lại lấy ra, có món để lâu, ngửi mùi là biết nhưng vợ vẫn khen lấy khen để. Tôi phận con rể nên không dám lên tiếng, ầm ừ thôi thì “bị” ăn, ăn ít một hai gắp rồi lỡ có đau bụng cũng chịu. Có đợt vợ khen món da thủ heo, ăn xong đau bụng ói 2-3 lần không hết, bệnh 3-4 ngày.

Ngoài vợ chồng tôi, có vợ chồng anh vợ. Tôi nghe loáng thoáng khi vợ nói chuyện với mẹ vợ là chị dâu toàn lấy cớ tăng ca rồi về xong ngủ luôn, anh vợ cũng vậy. Vậy nên tôi thầm nghĩ cũng vì lý do ăn uống mà gần như vợ chồng anh vợ chả ăn uống ở nhà. Sau vài lần về không có gì ăn hoặc toàn đồ cũ, khi về tôi mua sẵn đồ ăn dọc đường, lấy cớ là thèm này thèm kia rồi ăn trước bữa ăn. Tôi mua đủ 6 phần cho cả nhà hoặc nhiều khi chỉ mua ổ bánh mì. Tới giờ cơm mà cái ổ bánh mì tôi mua là món ngon, cầu kỳ và tươi nhất trên bàn ăn.

Trong khi tôi cũng có chị và anh rể. Nhà tôi chưa từng để anh rể không có gì ăn cơm, nhiều khi nhà ăn món mà anh rể không ăn được là bố mẹ tôi lật đật chuẩn bị món khác liền, chế biến tươi mới chứ không phải đồ ăn liền. Đợt vừa rồi tôi về hai ngày cuối tuần, ngoài mấy bịch bún bò tôi mua, hai ngày tôi chỉ có bánh mì, mì gói bỏ bụng. Bún bò thì tôi ăn chỉ ăn đúng một phần lúc vừa về, phần còn lại tôi không thấy ai lấy ra ăn, bố vợ chủ động xào mì gói nên tôi cũng “bị” ăn theo. Tôi quyết định nói thẳng vấn đề này với vợ. Tôi nói mai mốt có gì làm sẵn đồ rồi đem về dưới để tôi còn có cái mà ăn. Vợ dỗi và kêu mốt tôi không cần về chung nữa, vợ về một mình là được. Xin các cô, các bác cho tôi lời khuyên.