Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến cả đại gia đình đều bàng hoàng.

Mẹ vợ tôi là người đáng nể. Một tay bà gây dựng nên cơ ngơi trị giá hàng chục tỷ. Ngoài căn biệt phủ đẹp đẽ, sang trọng, bà còn có một số bất động sản khác rải rác xung quanh và một công ty chuyên cung cấp nông sản sạch.

Trong gia đình, mẹ vợ có tiếng nói nhất, vì mọi thứ đều đứng tên bà. Bố vợ tôi chỉ ở nhà lo cơm nước nhà cửa, nuôi dạy con cái. Ông bà có 3 người con gái, không có con trai, thế nên vợ chồng em út ở cùng với bố mẹ, coi như ở rể.

Sau khi kết hôn với vợ, tôi được nhà vợ giúp đỡ rất nhiều nên tự thành lập được một công ty nhỏ với 20 nhân viên. Thu nhập hằng năm cũng ổn định, có thể tự mua nhà, mua xe, cho con học trường quốc tế.

Em rể thứ 2 tên Hào mở showroom ô tô, kinh doanh phát đạt. Em rể út tên Ngọc, làm quản lý trong công ty của mẹ vợ.

Những lần gia đình có dịp tụ họp, mẹ vợ luôn nói bà không phân biệt con đẻ con rể. Bà không có con trai nên coi con rể như con trai mình, sau này chia tài sản cũng sẽ có phần của các con.

Bố vợ phát hiện mắc bệnh ung thư và qua đời chỉ trong 1 tháng, ngày đưa tang, mẹ vợ gào thét một câu khiến chúng tôi giật mình- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tôi biết, mẹ vợ còn khỏe, chắc chuyện di chúc, tài sản, thừa kế phải còn một thời gian dài nữa mới đến. Nhưng bà luôn nói vậy để an ủi và củng cố niềm tin, tình thân gia đình với chúng tôi. Cũng vì những lời đó mà 3 anh em đồng hao chúng tôi rất gắn bó. Cứ có dịp rảnh rỗi là lại gọi nhau về tập trung ăn uống ở nhà mẹ vợ.

Tháng 9 vừa rồi, bố vợ tôi phát hiện mắc ung thư, nằm viện gần 1 tháng thì qua đời, mọi việc xảy ra quá nhanh khiến ai cũng choáng váng. Mẹ vợ suy sụp thấy rõ. Ngày đưa tang, bà khóc nghẹn trước linh cữu của ông và gào thét xin ông tha thứ, bà làm ra rất nhiều tiền mà chẳng thể cứu được chồng.

Những năm qua, bà quá bận tâm vào việc kinh doanh, bỏ bê nhà cửa con cái cho chồng, khiến ông ấy không khác gì một người quản gia trong nhà. Thậm chí, vì lép vế hơn vợ mà ông trở nên trầm tính, không giao lưu với bên ngoài. Bởi đi đâu người ta cũng nói: “Anh về nói với chị nhà xem việc đó có được không?” hay “Anh hỏi chị nhà giúp em nhé”… Lâu dần, ông không còn tha thiết với việc xã giao nữa. Chỉ ở nhà vui thú với đám cây cảnh và nuôi dạy 3 con gái nên người.

Câu gào lên xin lỗi của mẹ vợ khiến chúng tôi đều giật mình nhìn lại bản thân. Đúng rồi, nhiều tiền để làm gì khi giá trị cuộc sống là mang lại hạnh phúc cho bản thân và người thân của mình. Có nhiều tiền mà không hạnh phúc, vui vẻ thì đâu còn ý nghĩa.

Tôi cũng phải dành nhiều thời gian hơn cho vợ con, bố mẹ mình. Sẽ giảm tải công việc để sau này không phải hối hận vì bản thân quá coi trọng đồng tiền mà bỏ qua tình thân.