Trong lúc đi thị sát, Đại phát hiện ra có một bé trai bị sốt, mất nước nghiêm trọng. Ngay lập tức anh quyết định đưa bé về trạm quân y để cứu chữa.

Dịch bệnh bùng phát và lan rộng, tại doanh trại quân đội cũng có 4 chiến sĩ đã nhiễm bệnh tiêu chảy cấp. Điều này khiến Trung tá Đại lo lắng: “tôi đã không lường hết được mọi việc, từ thuốc men, vật tư rồi cả nhân lực nữa. Các đồng chí cán bộ quân y đang căng hết sức mình, anh em không có lấy một phút nghỉ ngơi”. Đúng lúc này, bác sĩ quân y gọi điện cho Đại thông báo đã tìm ra thuốc nam để chữa bệnh cho người bệnh. Đại khẩn trương cử anh em đi tìm.

Dù chỉ là đi hái lá với mục đích làm thuốc nhưng vẫn có những quy định bắt buộc đối với các chiến sĩ. “Đây là các loại lá phổ biến trong dân gian để điều trị bệnh tiêu chảy. Nó có sẵn trong rừng, các vùng đồi và quanh nhà dân. Bệnh tiêu chảy có khả năng lây lan nhanh và bùng phát thành dịch. Khi đi hái lá, chúng ta sẽ kết hợp vận động tuyên truyền bà con ăn chín, uống sôi, vệ sinh nhà cửa sạch sẽ. Nếu hái lá quanh nhà dân phải xin phép, tránh gây phiền hà, ảnh hưởng tới bà con”, Trung tá Đại chỉ đạo.

Trong lúc tất cả mọi người nghiêm túc đi tìm thảo dược quanh vùng, Lĩnh (Bùi Thạc Phong) lại giả vờ bị đau bụng và trốn vào gốc cây ngồi chơi. Trung úy Hạ Miên (Bích Ngọc) lo lắng đi tìm thì thấy Lĩnh đang ngồi sau bụi cây. Lĩnh nói với Miên mình đang bị đi ngoài, nên yêu cầu cô đứng phía ngoài, không được vào. Một lúc sau, khi Lĩnh đi ra, Miên đưa lá cho Lĩnh và bắt nhai để trị tiêu chảy: “Chịu khó đi, nhai rồi nuốt một tí nước cũng được”. Lĩnh dù không bị bệnh nhưng đã trót nói dối đành nhắm mắt nhắm mũi ăn chỗ lá mơ Miên đã đưa cho.

0:00

Trong lúc này, Đại đi xunh quanh địa bàn kiểm tra thì nghe thấy tiếng khóc của một cô bé ở đầu dốc. Hoá ra, em trai của cô bé đang nằm trong nhà và bị ngất lịm. Đại không ngần ngại, bế em bé lên vai đưa về trạm quân y ngay lập tức.

0:00

Về phần Lĩnh, đã không đi hái thảo dược anh còn bất cần với Miên khi cô bắt anh ăn thêm lá ổi: “Ăn cho lắm vào, có đỡ được hơn không?”. Miên vẫn tin rằng Lĩnh bị đau bụng thật, nên cô giành cả phần đeo balo cho Lĩnh. Chắc cảm thấy áy náy nên Lĩnh nói: “Thôi để tôi xách cho”, nhưng Miên không chịu.

Trong lúc đó, trên đường trở về trạm quân y, Đại và hai em nhỏ phải băng qua một con suối, nước chảy rất siết. Một tay bế em bé ngất lịm trên vai, một tay dắt cô bé lớn vất vả lắm Đại mới vượt qua được con suối thì lại gặp đường đồi dốc trơn trượt, Đại đành để lại cô chị ở giữa đường hứa sẽ cho người qua đón để anh kịp đưa em trai của cô bé về cứu chữa.

Lĩnh sau sự quan tâm chăm sóc của Miên nên hăng hái đi tìm gừng háo hức mang về báo cáo Miên và chờ đợi lời khen ngợi. Nhưng Lĩnh đã không phân biệt được đâu là gừng nên tìm không đúng, khiến Miên phải nói thẳng: “Đã không nhận nhiệm vụ thì thôi, nhận thì phải làm cho đàng hoàng vào chứ”. Lĩnh vặc lại: “Cù gừng hay ghiếc gì chả liên quan gì đến tôi cả”. “Nhưng mà nó liên quan đến rất nhiều người cậu Lĩnh ạ”, Miên nói. “Có nhiều người đang ngồi không, tại sao tôi lại phải hái mấy thứ lá này làm gì?”, Lĩnh bức xúc nói.

“Đơn vị đông người nhưng mỗi người một nhiệm vụ. Có người ở lại bệnh xá tiểu đoàn để giúp dân, có người đi khắc phục hậu quả sau lũ, chẳng ai ngồi chơi không cả” Miên nói. “Biết rồi! Thà đau bụng như thằng Huy còn sướng hơn, chẳng biết nó có đau thật hay không”, Lĩnh vẫn cố tình tỏ ra đố kỵ với đồng đội. “Cậu nghĩ ai cũng giống cậu à? Lĩnh này, cậu có thể sống vì mọi người được không?”, Trung úy Hạ Miên nói.

0:00

Đại đang chạy hết tốc lực để đưa cậu bé về đơn vị thì gặp Lĩnh và Miên đi ngang qua. Miên khám sơ thì cậu bé sốt cao, mất nước nghiêm trọng, Miên bất ngờ nhìn thấy chân của Đại bị thương định sơ cứu vết thương cho anh nhưng Đại cho rằng không cần thiết và yêu cầu hai người nhanh chóng đi đón cô bé đang chờ ở phía sau.

0:00

Lĩnh và Miên đến chỗ cô bé nhưng vì quá mệt nên cô bé không thể tự đi. Lĩnh miễn cưỡng định cõng cô bé, nhưng nhìn thái độ của Lĩnh, Miên không tin tưởng, cô quyết định tự mình cõng cô bé về trạm quân y. Liệu Lĩnh có nhìn ra sự ích kỉ của mình và thay đổi?